Vạch Trần Hành Trình Đạp Xe 400 Km của Phạm Đình Duy Phần 2 (End)

/
0 Comments

Phần tiếp theo là chặn dường gần 200 Km còn lại để về đích

Sau một chặn đường dài từ Sài Gòn về Phan Thiết, chân bị giãn cơ, đau nhức mỗi khi đạp mạnh nên cuộc hành trình từ Phan Thiết về Cam Ranh sẽ vất vả và gian lao hơn rất nhiều so với chặn đầu.




Ngày 07/05/2015 

Lịch trình hôm nay là đi đường Mũi Né qua Bàu Trắng, quan Phan Rí về tới Liên Hương thuê phòng ngủ lại một đêm, mục đích đi đường đó là để tránh đường Quốc Lộ 1A cho đỡ xe với bụi, vì tuyến đường QL1A đang làm nên bụi rất nhiều, đường hẹp xe tải, xe khách nhiều nên cũng không an tâm.

Trước khi đi chị làm cho 1 bữa sáng toàn cánh gà chiên mắm thật hoành tráng, ngồi ăn mà đã thèm.

Bữa sáng của Phạm Đình Duy ở chặn 2
Bắt đầu đi và cũng tới được đoạn đường rẽ qua mũi né, từ biển báo này tới mũi né khoản 20km nữa, thấy 20km tưởng gần chứ đạp xe đạp thì không gần chút nào đâu nhé.


Cuồi cùng cũng tời Mũi Né, cái chân của tôi bây giờ vẫn còn hơi đau, nên mỗi khi lên dốc mình toàn dẫn bộ..
Phạm Đình Duy đã đang đạp xe trong địa phận Mũi Né
Phạm Đình Duy đã đang đạp xe trong địa phận Mũi Né

Một pic lưu niệm Xe Và Biển

Phạm Đình Duy đã đang đạp xe trong địa phận Mũi Né
Phạm Đình Duy tự sướng tại mũi né trong chuyến hành trình xe đạp 400 km
Tới đây thì trên những tấm hình chụp bắt đầu xuất hiện gương mặt đen đuốc rồi
Phạm Đình Duy tại đồi trượt cát Mũi Né
Phạm Đình Duy tại đồi trượt cát Mũi Né

Đồi cát Mũi Né
Đạp qua khỏi Mũi Né thì dừng chân nghỉ ngơi tại huyện gì đó mà mình quên tên mất trôi, ở đây sẵn tiện xin ít nhớt châm vào sên xe cho nó trơn tru như lúc đầu.


Sau khi châm nước cho cơ thể, châm nhớt cho xe thì chuyến đi tiếp tục với những hành trình DỐC và NẮNG đang chờ ở phía trước, nhưng bây giờ thì chỉ còn cách tiến lên quên đi mệt mỏi.

Chuyến đi còn lại có vẻ vất vả hơn nhiều, chân đã bắt đầu đau kết hợp với sự mệt mỏi của cơ thể, mới chạy được 5km nữa thôi đã phải tấp vào nghỉ dưỡng rồi, lúc này đây thì đúng là tinh thần xuống dốc thiệt.


Bây giờ chỉ ước mong sao trời đừng nắng để tha hồ mà chạy, nắng làm tôi mất sức với mất nước quá nhiều

Thư giãn massage chân mọi cách rồi cũng tiếp tục lên đường, lần này có vẻ chân nó cũng quen dần nên cũng đỡ đau hơn, không còn đau kiểu tê buốt cả người.

Leo lên được con dốc này giống như vừa vượt qua đoạn đường 10km, cố gắng đạp mà cái chân đau nên mới có nửa con dốc tôi đã phải đi bộ cùng chiếc xe thần thánh của tôi.


Đúng là nắng Bình Thuận thật khó chịu, cây cỏ thì ít, biển thì sát bên, xung quan toàn đồi cát trơ trọc, nhìn những chiếc xe con chạy qua tôi cứ ước mình được ngồi ở trong đó.
Đồi trọc nắng ở Bình Thuận

Tấm hình nghệ thuật của Phạm Đình Duy.
Nắng lên tranh thủ đạp cho lẹ lẹ, vì đoạn đường này tôi đi qua nhà dân cực kỳ thưa thớt mà mồ mã thì nhiều, bây giờ cũng gần 12h trưa nên tôi cũng hơi bất an, từ nhỏ nghe mấy chuyện ma quỷ lúc nhiều quá nên bị ám ảnh tới giờ.

Cuối cũng cũng có được một cái cây cao to cho người và xe trú, ngồi tại đây gió thổi vùn vụt thật đã, may mắn là đoàn đường tôi đi không gặp gió ngược, chứ không bây giờ tôi chưa ngồi ở đây ăn nho được đâu.

Phạm Đình Duy đã ăn nho tại gần
Phạm Đình Duy đã ăn nho tại gần
Cuối cùng thì đã tới Bàu Trắng, tôi sẽ đi con đường này về Phan Rí, đoạn đường này chưa làm nên cát với bụi cũng khá nhiều, ở đây toàn đất đỏ, lỡ té xe chắc áo quận cũng sẽ "đẹp" lắm.


Lúc này thì đúng 12h trưa luôn đường thì vắng, nắng thì gay gắt, xung quanh thì ít nhà dân, mồ mà thì cũng có nhưng ít hơn lúc trước

Đất đỏ ở đây đã sơn lại một màu mới cho cái bánh xe, nhìn cũng không đến nỗi tệ 


 Ở Bình Thuận là thế đấy, toàn đất cát với nắng gió, cây cối thì thưa thớt khiến cho "đạp thủ" tôi đây nhiều phen nghiệt ngã.

12h11 phút mà vẫn chưa tìm thấy một cái quán nước nào trên đoạn đường này, nước dữ trữ thì sắp cạn, mà người thì ra mồ hôi liên tục, may lúc đi chị mình có chuẩn bị trái cây với thứ ăn chu đáo nên vẫn còn tận dụng được.

Đoạn đường này là khu Đồi Cát Bay, đường đang làm, đó sỏi thì nhiều, nhà dân thì thưa đến mức gần như là không có, chỉ có vài cái lán của công nhân làm đường ở đây, tôi mệt nhưng không hiểu sao không muốn dừng lại, chân vẫn đạp mặc dù không nhanh cho lắm.

Khu Đồi Cát Bay

Một hồ nước cũng rất đẹp ở khu đồi cát bay, tiếc là điện thoai chụp hơi xấu
 Chỉ có cái nhà nghỉ cho công nhân làm đường, đi qua đoạn này thấy những người làm đường ở đây thật phi thường, ở ngoài nắng như thế này mà lao động cả ngày thì cũng khiếp lắm.


Phạm Đình Duy đơn phương độc Mã tại khu Đồi Cát Bay
Cứ chạy miết chạy miết, chân bắt đầu đạp chậm dần, đầu óc hơi có dấu hiệu choáng chắc là do say nắng, mồ hôi đồ ào ạc khiến cơ thể mất sức rất nhiều, xem trên maps thì sắp đến một huyện nên cố gắng đạp dù mệt nhưng không nghỉ, vì ở đây không có cây cối bên đường cho nghỉ.
...

Sau khi nghỉ ngơi và ăn uống ở quán nước mía ở thị trấn thì tôi lại tiếp tục lên đường chạy về Phan Rí, chặn đường phía trước là 30km đoạn đường sát biển đây nắng cháy đang đónc chờ phía trước.


Vừa đi khỏi quán nước khoản 1km thì chân đau quá nên đành phải ghé vào nghỉ ngơi chút xíu, ở đoạn này thì có mấy cây Keo Lai ở hai bên đường để tránh nắng, ở vùng đất đỏ này cũng có một khu toàn cát trắng, thấy cũng lạ.


Cả người và xe đều tránh nắng, lương thực đem theo đã giải quyết gần hết lúc ở quán nước trong huyện rồi, giờ hành lý nhẹ hơn chút, chỉ còn lại vài trái ổi và mấy quả trứng gà.



Ở 30km đường biển về Phan Rí chỉ có nắng với bụi, xung quanh cây cỏ đều được nhuộm một màu vàng đỏ của bụi, ở đoạn này gần như là không có một bóng mát để nghỉ, vì đường đất và chân đau nên tốc độ chạy chỉ đạt khoản 10km/giờ.

Trên cung đường này tôi đã có một cuộc đối đầu khá khó khăn với nắng nóng và gió biển, nắng gay gắt đền mức khiến tôi hơi bị choáng, phải dừng xe lại để nhảy xuống bờ biển nấp vào mấy tản đã để trú, điện thoại pin yếu nên tôi không chụp tấm nào ở tuyến đường này.
.....
Tiếp tục con đường về Tuy Phong - Phan Rí, đoạn này đường rất đẹp xung quan toàn là rừng Dương ( Phi Lao) bát ngát bao la đầy âm thanh của tiếng ve mùa hè.

Sau khi đã gắng sức đạp cuối cùng cũng tới được Tuy Phong, ở đây tôi đã ghé vào một quán cafe nghỉ ngơi đồng thời xin đã để chườm vào chân cho đỡ đau, sau đó tôi lại tiếp tục lên đường về Liên Hương.

Sau khi đạp tới Liên Hương khoản 17h30 thấy chân bông dưng hết đau tôi quyết định đạp tiếp, tôi đạp ra QL1A và dự định chạy tiếp tới 18h ghé vào khách sạn nghỉ. Rốt cuộc không như dự tính, tôi đã đạp gần 20km mà vẫn không có một nhà nghỉ hay khách sạn nào, ở đoạn đường này dân cư khá thưa thơt, đến 18h30' thì phát hiện ra có mấy trạm dừng chân nên ghé vào đó ăn tối.

Ăn xong bữa tối và nạp 1 ít Pin cho điện thoại lúc đó cũng 19h20', tôi hỏi cô chủ quán khách sạn gần đây, cô chủ quán dễ thương ấy đã hướng dẫn đi thêm 4km nữa là thấy. Tiếp tục cuộc tìm kiếm nhà nghỉ, tôi chạy  4km nữa trong đêm tối không có đèn đường, chỉ có chớp chớp ánh sáng của cái đèn báo hiệu sau xe đạp của tôi, lúc đó thấy cũng hơi sợ nhưng dặn lòng phải mạnh mẽ.

Cuối cùng cũng tìm được nhà nghỉ, chỗ này cách nhà máy Nhiệt Điện khoản 3-4 km. Giá phòng ở đây 150k có máy lạnh. Bây giờ tắm rửa và ngủ nghỉ để mai lên đường sớm cho đỡ nắng.

.......

Ngày 08 tháng 05 năm 2015 ngày về đích

7 giờ Sáng nay xuất phát thì rất bình thường, nhưng sau khi chạy qua khỏi nhà máy Nhiệt Điện Vĩnh Tân 2 (Ninh Thuận) thì chân lại bị đau, đau đến thấu xương, dừng lại nghỉ chân bên đường tầm khoảng 30 phút rồi đạp lại thì đúng là thần kỳ, chân không còn đau nữa nhưng thay đổi tư thế đạp thì lại đau, thế là tôi chỉ đạp đúng một tư thế đó và mọi chuyện có vẻ rất ổn.

Đạp gần tới Phan Rang ghé vào nghỉ ở quán nước lúc 10 giờ.
Phạm Đình Duy
Phạm Đình Duy chuẩn bị lên vào Phan Rang.
Lúc này cũng lưỡn lự không biết nên đi đường QL1A về hay đi đường Núi Chúa. Đườn QL1A thì gần hơn mấy chục Km nhưng đường đang làm sẽ có bụi và nhiều xe, đường Núi Chúa đẹp nhưng leo đèo thì lại kiệt sức và chân đang bị thương.


Chặn đường đi xuyên qua thành phố Phan Rang để đến chân núi cũng hơn 40km

Quảng trường ở thành phố Phan Rang

Hội trường ở thành phố Phan Rang
 Lúc tới quảng trường ở Phan Rang cũng đã hơn 11 giờ, lúc này trời nắng cũng gay gắt, ở Ninh Thuận là xứ muối nên nắng cũng hơi bị rát da.

Phạm Đình Duy đạp xe 400 km
Phạm Đình Duy đã ở thành phố Phan Rang





Ruộng muối ở Phan Rang
 Hình được chụp từ giữ một câu cầu lớn pử thành phố Phan Rang.


Đi khoản hơn 12 giờ thì tôi ghé vào ăn trưa để lấy sức leo đèo, lúc này dự định cỡ 16 giờ là sẽ về tới Cam Ranh, vì nhìn trên Maps thấy khoảng cách của mình cũng không còn xa lắm, khoảng cách giữ Cam Ranh và Phan Rang là 60km ( đường QL1A).

Sau khi ăn xong là tôi lên đường, ở đoạn này đạp không nhanh lắm vì gặp gió ngược thổi từ biển vào

Trải qua những cung đường nhấp nhô, trải qua những đoạn quanh co và gió ngược cuối cùng thì tôi cũng đã tới được chân đèo, ở đoạn này tôi tranh thủ nghỉ ngơi và ăn trái cây, bánh ngọt để lấy sức leo đèo.
Tranh thủ nghỉ ngơi trước khi leo đèo
 Sau khi vượt qua một con dốc lớn, một ngọn đồi nhỏ thì tôi đã xổ dốc xuống một huyện nhỏ, ở đây dân họ trồng nho rất nhiều, mùa này nho ở đây vẫn còn xanh rất nhiều.
Vườn nho ở Ninh Thuận

Vườn nho ở Ninh Thuận
Bây giờ chỉ cần vượt qua được khúc đèo ở Vĩnh Hy sẽ được xổ dốc về Bình Hưng.

Nhưng đoạn đường đi không hề đơn giản như mình tưởng, những con dốc xuất hiện ngày càng cao và dài, đạp mới 1/10 của con dốc là mình phải dắt bộ. Có những lần cố đạp mà cái chân hơi có dấu hiệu đau nên đành phải dắt bộ để đảm bảo an toàn.

Sau khi chiến đấu vất vả với những con dốc mình đã khá kiệt sức, nhưng cuối cùng cũng tới được khu Resort Vĩnh Hy, ở đây ghé vào một quán nước chuyên bán cho những nhân viên của Resort, tại nơi này tôi cũng làm quen được một bạn cũng thích đi phượt. Hầu như những người mà nghe tôi kể về cuộc hành trình đạp xe 1 mình từ Sài Gòn về Cam Ranh ai cũng há mồm.. kiểu như không thể tin được ấy.

Vĩnh Hy
 Sau khi rời quán nước xổ được vài km nữa thì phải leo lên con dốc cực kỳ dài, ở đoạn này tôi mới leo lên được 1/3 của con dốc này thôi, nếu lên hết con dốc này thì sẽ xổ dốc về Bình Hưng.

Vịnh Vĩnh Hy - Ninh Thuận
 Đoạn đường leo lên lên được đỉnh đèo quả là một kỳ tích đáng có, vì mới leo tới nửa đoạn tôi đã mệt đức hơi, lúc đó chỉ muốn quay lại kiếm nhà nghỉ qua đêm, nhưng tôi không còn sự lựa chọn nào nữa, chỉ còn cách dồn hết sức lực để chiến đấu với những con dốc, nếu không thì tối nay tôi sẽ phải ngủ giữ rừng.

Đúng là trong bước đường cùng thì ý chí và tinh thần bạn trở lên mạnh mẽ vô cùng, nó có thể khiến một cơ thể đang kiệt quệ vùng lên cái sức lực mạnh mẽ để chiến thắng được những thử thách lớn.

Sau khi dẫn bộ cuối cùng cũng lên được tới đỉnh đèo, lúc này thì đã hơn 16 giờ và tôi vẫn chưa về tới Bình Hưng, từ Bình Hưng về tới trung tâm Cam Ranh cũng hơn 40km nữa, mà con dốc tôi đang đứng thì cách Bình Hưng ( chỗ khu du lịch nhà bè) cũng hơn 5km nữa. Một kết quả không như dự tính.
Phạm Đình Duy đã có mặt tại Bình Hưng
Phạm Đình Duy đang đứng trên đỉnh đèo Núi Chúa

Bình Hưng từ cái nhình trên đỉnh đèo Núi Chúa
Sau khi lên tới đỉnh đèo thì mọi chuyện đã đơn giản, tôi sổ một mạch dốc, ở đoạn này thì "cùi chỏ" hỏi nhiều nên phải đi cẩn thận không thể đi nhanh được, lỡ đứt thắng là mất mạng như chơi.

Một cảnh cũng rất đẹp mà không biết chỗ này tên gọi là gì, chỗ này tôi chụp từ khúc "cùi chỏ" lúc xổ đèo về Bình Hưng
Thấy vây chứ không phải dạng vừa, chạy cũng hơn 17 giờ rồi mới tới được khu du lịch nhà bè, lúc này thì đạp rất sung và không biết mệt, dốc cỡ nào cũng chơi được. Chắc vì chiến thắng được ngọn đèo Núi Chúa đã làm mình phấn chấn và khí thế đang sục sôi.
Mấy nhà bè du lịch ở Bình Hưng.
Thế là hì hụt đạp ra Cầu Mỹ Thanh để về cho kịp, vì lúc mới sổ dốc đạp sung quá nên tới đoạn dốc ngay Bình Tiền thì không còn sức, dắt bộ cũng không nổi, lúc đó trong đầu tôi nghĩ "thôi gọi bạn ra kéo về, giờ đuối quá rồi" nhưng rồi tôi không làm vậy.

Tôi dừng xe ngay trước của trạm kiểm lâm, lấy trái cây và bánh ra ăn một cách ngon lành, ăn như kẻ đói lâu ngày, lúc này  tôi mới hiểu nguyên nhân, do tôi leo đèo mất năng lượng nhiều mà mà không nạp nên nó kiệt quệ.

Sau khi sổ dốc Bình Tiên trời cũng đã tối, lúc đó cũng hơn 18 giờ rồi, tôi một mạch đạp không ngừng nghỉ, đôi chân liên tục đạp khoản gần 30km trong đêm tối thì cũng về tới thành phố Cam Ranh,

19 giờ 17 phút chuyến đi đã về đích. Mệt không nói nên lời nhưng cũng đã về tới nhà.

Thành phố Cam Ranh - Khánh Hòa

Phạm Đình Duy đã đến đích


Chuyến đi đã dạy tôi cách chiến thắng những thử thách, chiến thắng mọi hoàn cảnh, và đặc biệt hơn là chiến thắng bản thân, chiến thắng cái suy nghĩ không thể. Nếu như chúng ta nghĩ có thể thì mọi chuyện đều có thể, giống như tôi đã có thể đạp xe một mình từ Sài Gòn vượt qua 400 km để về tới Cam Ranh - Khánh Hòa.

Xem lại phần 1 clik vào đây >> Hành Trình Đạp Xe 400 Km của Phạm Đình Duy P1<<



Bài viết liên quan

Không có nhận xét nào:

Được tạo bởi Blogger.